Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 17

 Chương 67: Thiên Thần - Hắc Ám song sinh.

 Tuyết đã ngừng rơi.
 Hoa Thủy Tiên ngẩn đầu nhìn trời, tuyết đã ngừng rơi, để lộ bầu trời xanh tuyệt đẹp hơi âm u ẩn ẩn hiện hiện. Đôi tay nâng khay điểm tâm ấm áp và xinh đẹp, bước đi đến rừng cây sau cung điện. Chợt dừng chân lại, trước mặt nàng là một cây cổ thụ tàn lụi không còn sức sống, thân cây sần sùi mục nát.
 Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào thân cây, thứ nàng cảm nhận được chỉ là một sự lạnh lẽo vô biên. Nàng hơi gợn són lòng mà cười, bàn tay nắm chặt khay điểm tâm, khẽ run run lạch cạch âm thanh gỗ va chạm. Không biết từ đâu hoa hồng bị gió thổi cuốn qua, thơm nhẹ chợt thoảng đưa, lưu luyến không muốn thoát khỏi. Dưới ánh dương nhẹ, tia sáng lấp lánh khẽ soi tóc đen. Như huyền ảo, một đôi cánh trong suốt xuất hiện sau lưng nàng, như là một thiên thần xinh đẹp bị nhốt trong hắc ám. Chờ đợi, chờ đợi, một vị vương tử giải cứu nàng...
 "Đã chờ lâu lắm phải không? Xin lỗi, ta đã đến muộn." Mạnh Thi nhanh chân bước đến.
 "À không sao đâu. Chẩng phải bây giờ Thi đã đến rồi sao, hi. Hơn nữa, ta cũng vừa mới đến đây mà thôi. Nhìn xem, khay điểm tâm của ta vẫn còn nóng lắm đây nè." Hoa Thủy Tiên giơ cái khay lên làm bằng chứng. Mạnh Thi gật đầu "Ừ."
 "Cháo Tuyết Hoa đây, ăn thử không?" Hoa Thủy Tiên nân cát bát lên. Mạnh Thi ngẩn người "Ăn có chết không?"
 "Cái gì mà ăn có chết không? Người ta đã hết sức hoàn mỹ mà làm nha và đã thành công thử nghiệm. Nhìn đi, trông rất ngon phải không?" Hoa Thủy Tiên trừng mắt. Dám xem thường tài nấu ăn của mình à? Muốn chết.
 "Ha, đùa thôi. Làm gì dữ vậy? Hóa ra, Thủy Tiên là người rất dễ nóng giận a." Mạnh Thi tiếp lấy bát chao, miệng châm hỏa.
 "Gì chứ? Ta đâu phải là loại người hễ tí là nóng giận được chứ. Hừ, còn lâu nha." Hoa Thủy Tiên mặt đỏ quay sang chỗ khác nói. Trừ ngươi ra còn có ai mà dám chọc ta cơ chứ? Hừ, thật đáng ghét.
 "Dĩ nhiên vẫn là ta lợi hại mà." Mạnh Thi vuốt cằm ra vẻ. Quả nhiên, Hoa Thủy Tiên lập tức hung hăng trừng mắt hắn như là muốn nguyền rủa hắn đang ăn bị sặc "Lợi hại cái đầu ngươi á."
 "Trời, đây có phải là Hoa Thủy Tiên ôn nhu mà ta yêu không? A, không lẽ là có người giả mạo? Ngươi là ai?" Mạnh Thi đánh ngay cái biểu tình vờ hoảng hốt kêu lên, không thể tin được.
 "Đủ rồi đấy. Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi." Hoa Thủy Tiên nghiên răng nói. Mạnh Thi thấy thế chỉ gật đầu mỉm cười thật ôn nhu.
 . . .
 "Đại ca, đây là đền Thiên Linh?" Phi Hử lau mồ hôi trên trán nhìn ngôi đền lộng lẫy giữa hồ, hỏi Phi Lữ.
 "Ân, chính là nó, không thể sai được." Phi Lữ nhìn cả hai đều chật vật, thương tích đầy mình trả lời. Phi Hử gật đầu, sau đó lại thở dài "Công nhận là lời đồn về nơi đây là thật a. Từ đầu đến đuôi đều nguy hiểm hết á. Thật đáng sợ và ghê tởm."
 "...ân." Phi Lữ hòa Phi Hử cùng nhau hồi tưởng lúc cả hai xông vào đây. Cùng nhau chiến đấu vượt qua lũ quái vật quái dị sinh vật tấn công, nhiều lúc mém tí nữa là mất mạng ở đây luôn. Nào là đại mãng xà hai đầu, nhện 8 mắt, a còn có cả trùng hút máu nữa... Có một số hoa ăn thịt người ghê rợn màu đỏ chói như máu nhe hàm răng dài nhọn sắc định táp hai người họ. Ừ, còn có đống dây leo kỳ lạ nở hoa mê hương dụ họ tiến lại gần nữa, may là không bị nó bắt phải nếu không sẽ làm đống xương khô nát như bụi đất... Chỉ tưởng tới như thế thôi đã đủ rợn gân xanh cùng da gà thay phiên nhau nổi, ớn lạnh thật.
 "Các ngươi là ai mà dám đột nhập thánh địa đền Thiên Linh chúng ta?" một giọng nữ lạnh lùng thét lên như sấm ngay tai họ. Phi Hử hòa Phi Lữ lập tức hoàn hồn ngẩn đầu người vừa xuất hiện trước mặt họ. Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp có mái tóc trắng ngang vai cùng với đôi mắt hồng dễ thương. Không ai khác đó chính là Lan Ngả Tố, người canh giữ đền Thiên Linh.
 "Chúng ta đến đây tìm Huyết Nhãn." Phi Hử hơi chọn mi nói.
 "Xin hỏi cô nương là..." Phi Lữ khẽ cười.
 "Hừ, ta là Lan Ngả Tố người canh giữ đền Thiên Linh xinh đẹp nhất tộc Phi Ban này. Ha ha ha." Lan Ngả Tố lập tức thay đổi 180 độ, ngoác mồm cười. Lập tức có bàn tay gõ đầu nàng ngay.
 "Thật không biết giữ gìn ý tứ của một thục nữ gì cả. Ai, ta thật xấu hổ trước mặt phụ mẫu và mọi người quá." một nam nhân diện mạo giống hệt Lan Ngả Tố xuất hiện, nam nhân đó cũng tuấn lãng phong tình, tóc trắng ngang vai, mắt tím quyến rũ, môi hơi nhếch mỉm cười. Ca ca song sinh của Lan Ngả Tố, Lan Đại Ân.
 "Ơ? ? ?"
 Bốn cặp mắt nhìn nhau mà ngẩn ngơ. Gì thế này? ? ? Ở đây có hai cặp song sinh đối địch nhau? ? ?

Chương 68.1: Cặp song sinh đối địch?

 What ? !
 Ngươi nói ta có nằm mơ hay không?
 Ta thấy hai cặp song sinh kìa?!
 Song sinh thì đã hiếm thấy ở đây rồi thế mà còn gặp mắt hai cặp song sinh luôn! ! !
 Ta điên rồi vẫn là thế giới này điên rồi ? ! !
 . . .
 "Choáng váng nga. . ." Lan Đại Ân lau mồ hôi trên trán. Lan Ngả Tố mắt to mắt nhỏ trừng nhau, miệng lắp bắp "Cũng là song sinh a. . ."
 "Đại ca. . ." Phi Hử nuốt nước miếng. Phi Lữ nhắm mắt định thần "Không sao không sao. Chỉ là bình thường thôi a, song sinh gặp nhau ấy mà. Rất có duyên...bằng hữu a, ha ha."
 "Làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ? Ta không tin! ! !" song phương đều thét lớn.
 "Hờ... Bỏ qua chuyện này đi. Giờ không phải là lúc để nói về song sinh hay khôn." Lan Đại Ân vuốt tóc thở dài nói. Một bàn tay của hắn đặt ngay ngực, tim đập thình thịch rất nhanh, hắn không tin, hắn có một dự cảm xấu sắp xuất hiện.
 "Ân..." Phi Hử coi như chịu nghe lời. Phi Lữ lấy cây quạt ra, "ba" một tiếng, mở quạt phe phẩy mỉm cười "Ta là Phi Lữ, còn kia là đệ đệ của ta Phi Hử. Xin hỏi tính danh..."
 "Ta là Lan Đại Ân." Lan Đại Ân gật đâu. Song phương đều trầm mặc một hồi lâu, Lan Ngả Tố nhịn không được nói "Đại ca, hồi nãy bọn họ nói muốn tới đây lấy Huyết Nhãn."
 "Huyết Nhãn?" Lan Đại Ân giật mình. Quay sang hỏi Phi Lữ "Có thật không?"
 "Đúng vậy." Phi Lữ đôi mắt xoẹt qua một tia sáng quỷ dị cười.
 "Nga~~"
 . . .
 "Tỷ tỷ. Tỷ tỷ. Bà chị ngu ngốc đâu rồi?" Hoa Kiểu Lam bực mình tìm không thấy Hoa Thủy Tiên liền mắng. Hắn đang vội a, có việc gấp a, có việc trọng đại a, có...có việc muốn nhờ bà chị a. Nhưng lại không thấy a, thật bực mình.
 Bốp. Một quyểm sách đập vào đầu hắn. Một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành thành xuất hiện, nàng buồn cười mà mắng "Xú tiểu đệ ngốc. Dám ăn nói như thế với tỷ tỷ thế à? Muốn sống? Í, muốn chết?"
 "Dĩ nhiên là muốn sống rồi. Ai lại mà muốn chết cơ chứ?" Hoa Kiểu Lam bĩu môi, xoa đầu. Mạnh Thi đi sau Hoa Thủy Tiên hỏi "Có chuyện gì mà vội đi tìm Thủy Tiên vậy?"
 "A. Đúng rồi." Hoa Kiểu Lam nghe thế liền nhớ việc mà mình đến đấy. Tay vội níu kéo lôi Hoa Thủy Tiên, hưng phấn nói "Đệ vừa mới nhận được bồ câu đưa thư ở tộc Phi Ban. Phó làng tiểu thư nói rằng có một cuộc chiến vô cùng thú vị của hai cặp song sinh đấy."
 "Cái gì?" Hoa Thủy Tiên hết hồn. Mạnh Thi nhíu mi "Hai cặp song sinh sao..."
 "Đúng vậy. Đúng vậy. Chúng ta mau đi thôi kẻo người mua vé vào cổng hết á. A!" Hoa Kiểu Lam vốn lôi Hoa Thủy Tiên đi lập tức lôi ngược thành Hoa Thủy Tiên lôi mình a. Oa, cái quái gì nè. Hoa Thủy Tiên hưng phấn mà lôi Hoa Kiểu Lam, mắt đều tỏa sáng "Song sinh a..."
 "Ha ha." Mạnh Thi đành cười thầm đi theo. Hắn có thể dự đoán được là một trong hai cặp song sinh đó là Phi Lữ và Phi Hử huynh đệ. Hắn thật muốn biết hai cái tên này đến Phi Ban làm cái trò náo nhiệt gì?
 . . .
 "Oa. Cố lên cố lên." dưới võ đài, một đám người tóc trắng vỗ tay hoan hô cổ vũ.
 Hoa Thủy Tiên: ". . ." a? Ngoài sức tưởng tượng của mình nha.
 Mạnh Thi: ". . ." mấy tên này đang làm trò khỉ gì vậy?
 Hoa Kiểu Lam chống hông mà hô to "Thật chẳng hoa lệ gì cả. Né đường cho bổn đại gia cái coi."
 Hoa Thủy Tiên mặt đều đen: Ngươi đang bắt trước cái tên Atobe Keigo trong anime đấy à?
 Mạnh Thi thờ dài. Nâng tầm mắt lên quan sát xung quanh, nơi đây đều bao phủ bởi rừng cùng hoa cỏ. Phải nói là vô cùng hòa hợp với thiên nhiên. Hoa Kiểu Lam nhìn mọi người né đường liền vui, đỡ lấy Liễu Kiều đi trước.
 "Chào mừng tộc trưởng đã trở về." mọi người đồng thanh hô. Hoa Kiểu Lam vẫy vẫy bàn tay, híp mắt cười "Ân. Ta đã về. Chào các con thân yêu của ta."
 Con cái đầu ngươi á. Lần này tất cả mọi đều đen mặt hết không riêng gì Mạnh Thi.
 "Tộc trưởng đại nhân. Chào mừng ngài đã về." một nữ nhân khoảng tam thập ngũ tưổi, tóc trắng xù xù như con nhím mắt màu nâu đỏ, mặc áo hơi giống kimono sắc tử, cung kính hỏi "Xin hỏi Tộc Trưởng, hai vị sau lưng ngài là...?"
 "À. Là tỷ tỷ ta Hoa Thủy Tiên và chồng tương lai của tỷ là Mạnh Thi vương gia." Hoa Kiểu Lam cười hí hí trả lời. Nữ nhân kia gật đầu quay sang họ, cung kính nói "Hóa ra là thế, xin thất lễ. Ta là Lưu Thánh Thủy là phó trưởng làng ở đây. Kính mời hai vị theo ta."
 "A, Khoan." Hoa Thủy Tiên vội ngăn.
 ". . ." Mạnh Thi.
 "Ách. . ." Lưu Thánh Thủy giật mình.
 "Khụ. Ý ta là. . .là. . . A, đúng rồi. Chẳng phải nói ở đây đang có hai cặp song sinh đấu võ sao? Họ đâu rồi?" Hoa Thủy Tiên lắp bắp nói. Một lát sau, bầu không khí quỷ dị trầm mặc xuống.
 "Họ...họ ở đằng kia."

Chương 68.2

 "Họ...họ ở đằng kia."
 "Đâu?!" Hoa Thủy Tiên ngó ngang xung quanh. Ơ hay có thấy gì đâu nào?
 "Thủy Tiên..." Mạnh Thi vỗ vai nàng mà thở dài "Ở phía trên."
 "Phía trên?" Hoa Thủy Tiên lập tức ngẩn đầu lên. Oa, ánh mặt trời chói mắt quá. Oa, hình như có vài cái bóng đen lướt trên trời thì phải. Ý? Dây diều?
 ⊙ o ⊙ A ? Cái quái gì vậy nè ? Có cái con diều to bằng cái máy bay trực thăng a ! ! ! Quan trọng là có người đang đứng trên đó a ! ! ! Cao như thế mà không sợ à ? ! Bộ không muốn sống nữa à ? ! A a a a a . . .
 "Hừ. Các ngươi nhất định không chịu giao ra Huyết Nhãn à?" bọn Phi Hử quát bọn Lan Ngả Tố.
 "Hừ. Ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta ! Ta với bọn ngươi có quan hệ gì đâu mà phải đưa Huyết Nhãn ra ? !"
 "Là quan hệ người quen ! ! !"
 "Ngươi. . . XYZ. . ."
 "Ngươi. . . ABC. . ."
 ". . ."
 Oa, thật tuyệt quá đi. Hoa Thủy Tiên dùng ánh mắt hâm mộ cực nóng mà nhìn bọn họ, nước miếng đều chảy ra. Bay kìa, bay kìa, họ đang bay trên trời kìa. Mạnh Thi đứng kế bên mà bất dĩ lắc đầu lau vết nước trên miệng, lòng thầm than thở. Hắn quả thật tin rằng nàng ấy có hai tính cách a, một băng sơn giết người không thấy máu, một ôn nhu dễ thương như một hài tử. Aizz, dù sao thì hắn vẫn thích vẫn yêu nàng ấy. Ừ, nhìn cái mặt ngây thơ kia nhìn con diều kia trông thật buồn cười a. Nàng ta với khả năng ma lực của tộc nhân Phi Ban vẫn có thể bay vù vù trên không mà không cần cái gì hỗ trợ hết. Ngốc thật a.
 "Không biết là ngốc thật hay là ngốc giả a. . ." Mạnh Thi thở dài. Hoa Thủy Tiên nghe không rõ giật môi hỏi lại "Ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?"
 "Không có a. . . Ừm, hì hì. . ." Mạnh Thi chợt cười gian xảo nhìn nàng làm nàng giật mình đề phòng. Mạnh Thi thấy thế càng cười tươi hơn "Muốn bay như họ phải không nào?"
 "Đúng vậy." Hoa Thủy Tiên buông lỏng ra mà gật đầu.
 "Vậy phải làm theo lời ta thì muốn bay được a?" Mạnh Thi vươn móng vuốt ra chụp Hoa Thủy Tiên.
 "Ân. Ân." Hoa Thủy Tiên hết hồn mà liều mạng gật đầu.
 "Hì hì. Đi nào." dứt lời liền túm Hoa Thủy Tiên đi. Cắt đứt dây thừng, đón gió thổi, từng đợt từng đợt, từ cao thả xuống rồi được gió nâng bay cao lên. Nháy mắt, cơn gió lạnh của mùa đông thổi qua, mắt chợt đắng, vươn bàn tay trắng nõn xoa dịu mắt. Khi mở mắt ra, hít thở thật sâu, mỉm cười, đã thấy rồi, đã thấy hết phong cảnh phía dưới mặt đất. Nhìn kìa, những người Phi Ban nhỏ như đàn kiến trắng như hoa tuyết di động. Nhìn kìa, có thể nhìn thấy dòng sông lớn bị đóng băng và ngẫu nhiên thấy vài vết nức trên băng. Oa, còn thấy cả ngọn núi tuyết, cánh rừng xanh bị phủ bởi lớp tuyết vừa lạnh vừa dày nữa.
 "Đẹp quá~~" Hoa Thủy Tiên hưng phấn ôm lấy Mạnh Thi "Mạnh Thi, nhìn kìa, nhìn kìa. Oa, đẹp quá đi~~"
 "Ân, quả thật là vô cùng đẹp." Mạnh Thi nhìn người trong lòng mà cười nói. Nhìn kỹ a, mái tóc dài đen nhánh của hắn cũng bị gió làm xỏa bay, nhưng không có rối bù như đống rơm mà mượt mà và mềm mại lướt qua gió. Hoa Thủy Tiên thấy thế bất giác đưa tay sờ lấy, oa, thật có cảm giác vô cùng tốt a, mềm quá a. Hi hi . . .
 "Này, mọi người đúng là có tâm hồn lãng mạn a. Cư nhiên muốn bay lên tới tận đây để ngắm phong cảnh và tán gẫu a. Oa, thật tuyệt nha. Vô cùng lãng mạn luôn nha. Chỉ tội là ở đây lạnh quá hà, hì hì, nhưng không sao cả ta vẫn có thể mặc áo ấm cơ mà. . ." Hoa Thủy Tiên vẫy tay hô to với bọn Phi Hử, ánh mắt nàng vô cùng thuần khiết và ngây thơ kia làm người ta không thể dời mắt được. Lan Ngả Tố đang bực mình thì nghe thấy giọng đầy hưng phấn vang lên, vô cùng quen thuộc, không tự giác đỏ mặt lên, kích động quay đầu lại. Giọng nàng trở nên ôn nhu ngọt ngào đến mức nhấn chìm chết nhân "Thủy Tiên~~ ta rất nhớ Thủy Tiên a~~ Thủy Tiên~~ cuối cùng hai ta đã gặp lại nhau rồi a~~ híc~~"
 Mọi người cứng ngắc, hóa đá tại chỗ.
 "Oa, Tố Tố. Đừng nói như thế mà, ngại gần chết a. Xấu hổ quá đi. A, mọi người đang nhìn kìa." Hoa Thủy Tiên giật mình, mặt chợt đỏ, ôn nhu nói. Trong lòng thì gào thét lên : a a a a a, ta cư nhiên gặp phải less a a a a a a a. . .
 "Thủy Tiên~~ ta. . ."
 "Đủ ! ! !" Lan Đại Ân sắc mặt xanh mét, run rẩy cái miệng quát lớn.
 "Đại ca. . ." Lan Ngả Tố bất mãn nhìn hắn. Lan Đại Ân lập tức trừng mắt nàng ngay, bộ dạng vô cùng hung ác, miệng cứ hừ hừ.
 "Hóa ra Lan Ngả Tố ngươi thích nữ nhân?" Phi Hử trêu chọc.
 "Ngươi ngươi. . ." Lan Ngả Tố tức giận mắng, nhưng lại không nói được lời nào.
 "Nói trúng tim đen rồi à?" Phi Lữ nhướng mày cười, Mạnh Thi đứng xem nhịn không được thầm mắng.


Chương 69: Ồn ào.

 Cơn gió lạnh mang hương vị mùa đông kéo đến, bầu trời kéo mây trắng bao phủ khắp trời. Một màu trắng tinh khiết xuất hiện như muốn nuốt chửng màn đêm, đốm đốm trắng như bông gòn nhẹ rơi. Tuyết lại rơi. . .
 "Huyết Nhãn là gì?"
 Hoa Thủy Tiên ngồi ghế thái sư vừa nhâm nhi ly sô-cô-la tự chế vừa hỏi, huynh đệ Phi Hử mặt không đổi sắc mà nhìn nàng. Phi Lữ nhướng mày, hơi kiêu ngạo cười "Đúng a, Huyết Nhãn là gì a? Là gì a? Ừm, ừm, đó là đôi mắt bị móc ra a. Thật nhiều máu, tơ máu a. . ."
 "Oa, đáng sợ quá." Hoa Thủy Tiên rút chân lên giả bộ sợ hãi.
 "Đừng có ở đây mà hù dọa người khác." Mạnh Thi trừng hắn.
 "A ha ha ha . . ." Phi Lữ cười to. Phi Hử thì chỉ hơi nhếch miệng cười nhẹ. Huynh muội Lan Ngả Tố run rẩy lông mày, ân, tất nhiên không phải sợ cũng không phải đang cố nén nhịn cười mà là. . .
 "Tuyết Nữ ! ! !"
 . . .
 "Có chuyện gì mà ồn ào ở ngoài kia vậy?" Hoa Thủy Tiên tò mò mà mở cửa mà nhìn. Bây giờ, phía dưới mọi người có vẻ "náo nhiệt" chạy la hét tùm lum tùm la. Nghe thấy Hoa Thủy Tiên hỏi, mọi người lập tức kéo đến cửa sổ mà nhìn chỉ trừ Hoa Kiểu Lam cùng huynh muội Lan Ngả Tố.
 "Lam. . ." Hoa Thủy Tiên quay lại nhẹ giọng gọi. Hoa Kiểu Lam ngẩng đầu nhìn nàng, trầm mặc, trông chốc lát trong phòng tràn đầy không khí nặng nề bao phủ.
 1 phút. . .
 3 phút. . .
 5 phút. . .
 10 phút. . .
 "Nói gì đi chứ a. . ." Hoa Thủy Tiên nhịn không được bầu không khí trầm mặc này lên tiếng nói. Lúc này, mọi người mới trở lại như trước, Phi Lữ đến trước cái bàn mà kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà "Nếu thấy buồn thì quay lại vấn đề lúc trước nha. Huyết Nhãn. . ."
 "Ah, đúng vậy nha." Hoa Thủy Tiên làm vẻ mặt như người đã bừng tỉnh đại ngộ. Hai mắt nàng tỏa sáng hào quang như cái đèn pha, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hoa Kiểu Lam. Hoa Kiểu Lam giật mình, mặt quay đằng khác lầm bầm "Gì chứ a, tại sao lại nhìn ta như thế a? Oa, ghét quá. Nhìn như thế là muốn kêu ta nó ra chứ gì? Oa, ở đây cũng có nhiều người cơ mà sao lại không hỏi người khác mà cứ nhằm vào ta lại thế hả?"
 "Nói gì thế, A Lam~~" Lan Ngả Tố kế bên thấy Hoa Kiểu Lam đang lầm bầm thì lập tức sát qua. Tay nắm tay, hai mắt chứa tình thắm thiết mà nhìn Hoa Kiểu Lam, làm nũng "Lam, nói với ta đi. . ."
 ". . ." có ai không ? ? ? Cứu ta với ! ! ! Có sắc nữ ở đây a a a a a a ! ! !
 "Lam~~" Lan Ngả Tố quyến rũ gọi. Hoa Kiểu Lam giật giật lông mày, miệng méo mó.
 "Khụ. Xin lỗi đã làm phiền hai người. Nhưng. . . Làm ơn mau tách ra mau a! ! ! Nếu không lát nữa sẽ xảy ra án mạng nha ! ! !" Liễu Kiều trán nổi gân xanh gằn từng tiếng, vẻ mặt chán ghét nhìn hai người đang "ôm" nhau. Lập tức Hoa Kiểu Lam đẩy Lan Ngả Tố ra, bay vèo tới bên Liễu Kiều, làm vẻ mặt nịnh nọt cười tươi "Hì hì, nương tử, khụ. Kiều, sao nàng lại ra đây? Nàng đang mang thai đó a. Nàng không nghỉ ngơi mà. . .khụ, nếu không cẩn thận thì sao nào? Bảo Bảo sẽ gặp nguy hiểm đó nha. Hơn nữa. . .XYZABC. . ."
 "Đủ!" mọi người lập tức stop tên này lại sắp hóa thành bà già bà tám. Công nhận là nói nhiều hơn gián, nói một tràn dài sọc a. Liều Kiều sờ sờ gương mặt bị dính nước miếng, mặt đen, Hoa Kiểu Lam giật thót nhanh tay lẹ mắt rút khăn tay ra lau mặt. Nếu không ai để ý thì đó chính là giẻ lau bàn được đặt gần đó nha.
 "Tiếp tục quay về vấn chính." Huynh đệ Phi Hử đập bàn. Lập tức mọi người bu lại thật đông chỉ trông nháy mắt nha. Thật đúng là võ công thâm sâu nha =_=
 "Tại sao ngươi lại muốn lấy Huyết Nhãn hả? Mục đích của ngươi là gì hả?" Lan Đại Ân trầm giọng hỏi. Mạnh Thi ngồi kế bên hắn, chống cằm liếc mắt qua ý bảo ngươi mau trả lời nga. Phi Lữ thấy thế chỉ cười, tay phe phẩy cái chiết phiến đồ họa phong cảnh núi rừng. Phi Hử liếc nhìn đại ca mình, khẽ lén nắm chặt thanh kiếm "Để cứu người của chủ tử."
 "Chử tử?" Lan Đại Ân tròn mắt nói.
 "Lại là hắn." Mạnh Thi nhàm chán nói. Hoa Thủy Tiên thì đã quên mất tiêu chuyện đó mà hưng phấn hỏi "Ai vậy? Ai vậy? Hắn là ai vậy?"
 "Đại cô, người đã quên rồi sao? Haizz, hắn là. . ." Liễu Kiều bất đắc dĩ lên tiếng khi thấy bộ dạng tò mò hưng phấn cũa nàng. Mới mở miệng ra nói được vài chữ đã bị người khác giành nói, mà ngay mấu chốt nữa chứ.
 "Hắn là Vương Hạo Lan, hoàng đế Vương Hoa quốc." một giọng nam dễ nghe từ ngoài cửa xông vào. Mọi người theo phản xạ tự nhiên mà uốn éo quay người ngó ra ngoài cửa, đập vào mắt là gương mặt rất dễ thương lại quen thuộc. Hoa Thủy Tiên kinh ngạc hô to:
 "Ái Trân?"

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .